Trận đấu bán kết với Hàn Quốc sẽ diễn ra tương đối căng thẳng mà liệu trận đấu có được định đoạt bởi luân lưu hay không còn tùy thuộc vào HLV Park Hang Seo
Tứ kết ASIAD, khi thời gian 2 hiệp chính càng lúc càng cạn, không ít người trong số chúng ta đã nghĩ về kịch bản cũ cách đây hơn nửa năm. Đó là Olympic Việt Nam sẽ cầm cự để dìu trận đấu về chấm 11m, chơi cuộc chơi luân lưu cân não, với niềm tin dựa vào đôi tay của Bùi Tiến Dũng. Ai cũng nghĩ người hùng Thường Châu sẽ tiếp tục chứng tỏ mình là vua bắt phạt đền Việt Nam và Park Hang Seo sẽ tiếp tục chơi lá bài cũ. Nhưng Park Hang Seo không muốn thế. Thực sự, nhìn vào cách Olympic Việt Nam đá, có thể nhận thấy rằng ông Park không muốn dựa vào cuộc chơi đau tim. Với ông, đó chỉ là cơ hội cuối cùng, khi không còn cơ hội nào khác nữa.
Phải thừa nhận, hiệp chính thứ nhất, Việt Nam giữ nhiều hơn là chiến. Quyết sách đó là đúng. Chúng ta không phải ở cùng đẳng cấp, có cùng sức mạnh như đối thủ. Và nếu nói nôm na là “nhồng lên mà đá” ngay từ sớm với Syria, rất có thể ta đã thua tan nát từ đầu. Ông Park muốn học trò chơi thật chắc, dù có nhiều thời điểm họ chưa cho thấy cái sự chắc cần thiết ấy. Song nói gì thì nói, họ đã gắng hết mình để tuân thủ chặt cách tiếp cận trận đấu mà ông thầy người Hàn Quốc đã đề ra.
Nhưng cách chơi củNhưng cách chơi của Việt Nam đã bắt đầu khác từ khoảng giữa hiệp 2, tức là khoảng sau phút 60. Trước trận cầu, ông Park từng có nhận định điểm yếu của đối thủ nằm ở cặp trung vệ. Tất nhiên, điểm yếu ấy là so sánh với phần còn lại của Syria chứ không có nghĩa rằng cặp trung vệ ấy quá yếu so với hàng công Olympic Việt Nam. Và ông chờ đợi đến đúng thời điểm để giải quyết trận cầu.
Thời điểm đó chính là nửa cuối hiệp chính thứ 2. Đó là lúc Việt Nam bắt đầu tổ chức tấn công nhiều hơn, bắt đầu sử dụng những đường chuyền vượt tuyến, xuyên tuyến và đánh trực diện vào khe giữa cặp trung vệ hoặc giữa trung vệ và hậu vệ biên đội bạn. Thực ra, tình huống cụ thể nhất phải là cú dứt điểm của Văn Hậu. Nếu chính xác, năm 2018 này phải là của cậu bé ấy khi mới đây cậu cũng mới có một siêu phẩm từ vị trí dứt điểm tương tự. Nhìn cách sút của Hậu, có thể dễ thấy cậu chủ đích “gò” một cú dứt y chang như cậu từng làm ở trận gặp Oman. Đó chính là điểm cộng của Hậu. Dám nghĩ, dám làm ở thời khắc đó cho thấy cậu không hề sợ hãi đối thủ mạnh hơn mình và tâm lý đó, đáng mừng, là tâm lý chung của lứa U23 này. Không biết sợ thì mới có thể nếm mùi chiến thắng.
Thời khắc quyết định nhất chính là khi Park Hang Seo thay Anh Đức vào sân. Rõ ràng, trên hàng công Olympic Việt Nam, không một ai hơn Anh Đức về khả năng chạy chỗ, tì đè và đặc biệt là tranh chấp bóng bổng. Phải thừa nhận Park Hang Seo quá tỉnh. Ở thời điểm hiệp phụ, ông nhận thấy Syria cũng xuống sức và khi đó, điểm yếu của họ (tức cặp trung vệ) sẽ càng yếu hơn. Điều gì phải đến cũng đã đến.
Cú chuyền vượt tuyến của Dũng Viettel nhắm thẳng vào Anh Đức và chính sức mạnh tì đè, độ tinh quái của một cầu thủ dày dạn kinh nghiệm đã giúp Đức loại hậu vệ đối thủ. Cú rướn chích bóng của Đức dù là một nỗ lực khó có khả năng mang lại một pha dứt điểm chuẩn xác nhưng rõ ràng nó có ý đồ. Và thời khắc ấy, cái “bàn thờ” (xà ngang) cũng chỉ cứu Syria được một chớp mắt. Trung vệ bị Anh Đức loại đã ở sau lưng anh. Hậu vệ theo Văn Đức đã bị Văn Đức đánh lừa và di chuyển theo hướng hút về cầu môn thay vì phải đeo bám Văn Đức. Còn Văn Toàn, tốc độ của cậu đã giúp cậu dễ dàng loại cầu thủ theo kèm ngay từ đầu và việc tiếp bóng vào khung thành trống chỉ còn là chuyện đóng dấu “seal” lên chiếc bì thư gửi vé đưa Syria về nhà.
Tất cả các toan tính từ nửa sau hiệp chính thứ hai, được cụ thể hoá bằng các pha đánh đồng dạng nhau, đã chứng minh Park Hang Seo không hề muốn chơi luân lưu như chúng ta vẫn nghĩ. Và có lẽ, chính các đối thủ “đọc vị” Park Hang Seo cũng bất ngờ khi ông cầm một đội yếu hơn mà lại không chủ động cù cưa, tử thủ, đóng xe bus để chờ cân não luân lưu. Rõ ràng, Syria không chuẩn bị cho phương án Việt Nam phản kích mạnh ở cuối thời gian thi đấu hiệp 2 và hai hiệp phụ. Điều đó cho thấy, khi lâm trận, chọn thời điểm ra đòn quyết định quan trọng đến mức nào.
Nói đến thời điểm, chúng ta cũng nên nhớ rằng ghi bàn vào lưới Syria chỉ là một thời điểm mà thôi. Và chúng ta đừng vì một thời điểm hào khí ấy mà quên rằng trong cả trận cầu, chúng ta có nhiều thời điểm để Syria có khoảng trống tạo ra các cơ hội cực nguy hiểm. May mắn là Syria không có một hàng công sắc bén. Đặc biệt, họ không có những chân sút xa xuất sắc. Olympic Việt Nam nhiều lần để trống vị trí trực diện khung thành ở khoảng cách 20-25m. Nên nhớ, Hàn Quốc dứt điểm ở cự ly ấy cực tốt. Và một bài học nữa có lẽ cũng không nên quên. Thực chất, trước Syria, quyết tâm của ta rất cao nhưng chúng ta chơi pressing vẫn chưa tốt một chút nào.